Hữu Bắc sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo của huyện Nông Công, Thanh Hóa. Em sống cùng với mẹ, bác gái trong căn nhà nhỏ của người thân đi làm ăn xa. Cậu học sinh gây ấn tượng với nụ cười rất sáng và những chia sẻ vô cùng chân thành, giản dị. Mong ước lớn nhất của em là trưởng thành, có tiền mua đất, xây một ngôi nhà cho mẹ!

Chúng tôi nhận được hồ sơ của Bắc từ rất sớm, khoảng thời gian đầu đợt dịch covir 2021. Nhưng tới tận tháng 8 năm 2022, quỹ giáo dục Con Đường Đến Trường mới về Thanh Hóa để gặp và khảo sát. Khi ấy, Bắc là một cậu học sinh chuẩn bị lên lớp 10, cao, gầy, đen nhẻm và khá rụt rè. Trong suốt quá trình trò chuyện, Bắc chia sẻ rất ít và rời rạc. Điều mà chúng tôi nhớ nhất khi nghe em chia sẻ, đó là cảm xúc tủi thân mỗi khi em phải viết giấy tờ, em nói “phần của bố em không biết viết gì cả” vì em không có bố. Sau nhiều năm mẹ em đi làm phụ hồ trong miền nam, mẹ quay trở về quê hương và sinh ra em. Từ đó, em cùng với mẹ và bác ruột (chị gái của mẹ) nương tựa sống với nhau trong căn nhà của bác trai em đi làm xa. Mẹ em vẫn đi phụ hồ tới tận ngày hôm nay, còn bác gái em chủ yếu ở nhà chăn nuôi, làm nông và chăm sóc em. Với Bắc, em có hai người mẹ yêu thương em thật nhiều.

Là một học sinh đang ở độ tuổi tâm sinh lý thay đổi nhiều, nên Bắc cũng như những cậu học sinh khác, có sự tò mò, lanh lợi và sôi nổi. Lần thứ 2 về thăm em, Bắc đã tự tin hơn rất nhiều. Em đã chủ động trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ với cô chú và anh chị nhiều hơn. Nghe các cô hàng xóm kể, Bắc ngày nhỏ rất ngoan, luôn giúp mẹ làm việc nhà, gặt lúa, phơi thóc, làm ruộng em đều làm rất giỏi. Bắc cũng được các cô chú hàng xóm rất quý bởi sự ngoan ngoãn, lễ phép của em. Với mức thu nhập từ công việc phụ hồ của mẹ, chẳng thể đủ để lo cho cuộc sống của ba người. Bởi vậy cuộc sống của em rất khó khăn. Rau thì từ trồng, nhà có nuôi đàn gà để lấy trứng ăn, có ao cá nhỏ thi thoảng Bắc sẽ ra câu cá để ăn. Ngoài ra, những ngày không có việc, mẹ em sẽ đi mò ốc, bắt cua để cải thiện bữa ăn. Cứ thế, chàng trai nhỏ lớn lên mỗi ngày trong sự chăm sóc của mẹ, của bác, trong sự bao bọc của đồng quê Thanh Hóa. Vậy nên, khi nói chuyện với Bắc, không khó để thấy được sự chân chất, mộc mạc đúng chất người con Thanh Hóa.
Khi nói về ước mơ được đi học, Bắc rất thẳng thắn chia sẻ rằng “con muốn đi học, muốn học đại học để có thể lo cho mẹ được tốt hơn”. Cũng như nhiều học sinh khác, em chọn khối trường quân sự để mẹ không phải lo học phí cho em sau này. Mong ước lớn nhất của em, đó là mua đất, xây nhà, một ngôi nhà của riêng mẹ con em.

Và em gửi ước mơ của mình vào những trang sách. Bên chiếc bàn học đã cũ, Bắc chăm chỉ học tập để dần dần thực hiện được ước mơ của mình. Dụng cụ học tập rất sơ sài, cũng chẳng có nhiều điều kiện để đi học thêm như các bạn, nhưng em luôn đạt học lực khá giỏi trong những năm học qua. Mẹ của em cũng chia sẻ, dù khó khăn nhưng nếu Bắc học được, mẹ sẽ lo cho Bắc hết sức. Mẹ em chỉ vào những bao thóc ở góc sân và nói “chỗ thóc kia để bán lấy tiền cho Bắc đóng học”. Thực sự rất trân quý và xúc động tinh thần và nghị lực của cả Bắc và mẹ, khi cố gắng cùng với con trai theo đuổi ước mơ giáo dục.
Hơn một năm trở thành một học sinh của quỹ giáo dục Con Đường Đến Trường, Bắc có rất nhiều sự thay đổi. Em rất chủ động và cởi mở khi sinh hoạt trong Quỹ, chia sẻ nhiều với cô chú và anh chị. Đặc biệt là trong trại hè 2022, Bắc là học sinh nổi bật với sự thân thiện và tự tin thể hiện bản thân. Trong các hoạt động học tập của quỹ, Bắc cũng là leader cũng như luôn gương mẫu tiên phong chia sẻ, phát biểu. Hành trình của em với Con Đường Đến Trường chưa phải quá dài, nhưng cũng đã có rất nhiều kỷ niệm lưu lại. Và trên hết, mỗi ngày trôi qua, em trưởng thành hơn, dần dần hoàn thiện bản thân để trở thành một người tốt.

Vẫn còn 2 năm ở phía trước trên con đường hiện thực hóa ước mơ, dù biết, ở phía trước vẫn còn đó những khó khăn, nhưng chúng ta cùng cố nhé, Hữu Bắc!
Hà Nội, ngày 10 tháng 12 năm 2023
Người viết: HUY HOÀNG